Chủ Nhật, 8 tháng 11, 2009

Ô Thì Ra Là Như Thế

Ô thì ra là như thế, cuối cùng rồi ta đã tìm được ngươi, chính vì ta lầm ngươi nên ta mới oan uổn luân hồi, biến hiện ra các cảnh giới tương đối, nếu không một phen khổ tham, thì ta không thể nào thấy được mặt mũi của ngươi, vẩn còn kiến văn giác tri, nhất niệm vô minh, vô thỉ vô minh thì không thể nào thấy được ngươi, ta phải buôn hết mọi thứ, dùng nhãn căn ngày đêm nhìn thẳng vào vô thỉ vô minh, khi vô minh tan rã, bản lai diện mục của ta hiện ra.

Sau khi ngộ rồi, nay ta tùy duyên tiêu nghiệp củ, bây giờ ta mới thật sự bắt đầu chăn con trâu của ta, chỉ vì từ thời vô thỉ cho đền nay vì lầm nhận ngươi nên ta đã kết thành những thói quen xấu và ngu si, bây giờ chính là lúc ta phải tiêu hết những tập khí củ ấy.

Chính lúc ta phát hiện ta lầm nhận ngươi thì cũng là lúc ta mới thấy lời của Ngài Huệ Năng nói quả thật không sai tí nào, "bản lai vô nhất vật, hà sứ nhiệm trần ai", ngươi thì chẳng liên can gì đến những gì ta làm, chuyện ta làm lại chẳng dính dáng gì đến ngươi.

Chỉ vì lầm nhận ngươi mấy chục năm nay ta dụng công oan uổn và phí sức, cuối cùng rồi khi bắt được ngươi, tất cả đều chẳng dính dáng, ngày xưa ta tưởng rằng kiến văn giác tri là nơi dụng công chơn chánh, ai dè kiến văn giác tri vẩn là pháp kiến văn giác tri, chọn chẳng dính dáng gì đến trí tuệ bát nhã, mà ngay tự tánh ta vốn sẳn có chẳng cần xin xõ ai nhưng sự thật lại kỳ lạ thai, chẳng có ai có thể cho ta trí tuệ ấy nhưng mà tự tánh ta lại vốn sẳn có, chẳng liên can gì đến sự tu trì, ta phải buôn bỏ hết mọi thứ, vào được cảnh giới của tự tánh rồi ta mới chấp nhận lại tất cả, trước phủ định tất cả, sau mới khẳng định lại tất cả. Thì ra không ngờ tự tánh ta vốn tự đầy đủ, chỉ vì lầm nhận ngươi nên ta mới bị khốn khổ ra nông nổi này.