Thứ Tư, 9 tháng 12, 2009

Sự Thật

Qua một phen khổ tham, ta mới lẽ ra rằng, phiền não ta vốn không muốn, sự thật thì ta rất thích, tại sao phải nói vậy, vì ta bị màng vô minh che lấp, cái mà ngày đêm ta muốn buôn bỏ, sự thật ta lúc nào cũng ôm ắp không chịu buôn xã cũng như 1 loại keo tốt đã dán vào rồi thì không thể xé ra được.

Phương pháp tham tổ sư thiền này rất là thật tiển, không hàm hồ, người tham chỉ cần chảy qua 1 thời gian khổ tham ách sẽ tự chứng vào các cảnh giới mà Phật Thích Ca đã chỉ dạy. Phương pháp tham tổ sư thiền chẳng qua là 1 cơ xão tốt, mục đích là để cho người tham phủ định hết tất cả, từ nhất niệm vô minh, vô thỉ vô minh và kiến văn giác tri, khi các thứ bị phủ định hết rồi, cái không để phủ định được nữa, lúc ấy người tham tổ sư thiền mới vào cảnh giới của tuyệt đối, cảnh giới ấy chính là bản lai diện mục, cũng được gọi là Phật tánh.

Từ thời vô thỉ cho đến nay, sự sống của chúng ta toàn ở trong cảnh giới của nhất niệm vô minh, đôi lúc thì sống trong cảnh giới của vô thỉ vô minh, kiến văn giác tri lại là phương tiện thường xữ dụng trong sự sống. Tu hành cũng vậy, vì kiến văn giác tri đã là phương tiện đễ sống rồi, nên lại lầm vào lói tẽ, đọc vài cuốn kinh, vài đoạn ngữ lục của người đã kiến tánh, cứ tưỡng rằng mình đã đắc được, ai dè mình đã lầm mà lại không tự hay biết.

Người tham tổ sư thiền tự mình đề sướn lên 1 vấn đề (thoại đầu), mà vấn đề ấy, với sự hiểu biết và trí thông minh của mình (kiến văn giác tri) vốn không thể giãi quyết được, lúc ấy người tham sẽ đến cảnh giới nghi tình thành khối, khi đụng phải cơ duyên, bất chợt như thế này... à thì ra là thế hoặc tự ồ lên; còn người không một phen khổ tham, lúc nào cũng kẹt cứng trong gong cùm của tự ngã (nhất niệm vô minh), lúc thì cố tình đè nén tất cả, tự cho là cảnh giới của vô ngã (vô thỉ vô minh), khi họ sống trong cảnh giời mên mong đen tối ấy lại lầm giác biết là bát nhã trí tuệ (kiến văn giác tri), mà kỳ lạ thai, chính cái giác biết ấy lại là cảnh giới miên man của nghiệp thức.

Hôm nay tui viết bài này cốt là khuyên kẽ hữu duyên nếu muốn liễu sanh tử, nên dùng phương pháp niêm hoa thị chúng này, vì phương pháp này rất cao minh, người tham chảy qua một thời gian thật hành ách sẽ tự chứng được. Người đọc chớ hàm hồ dùng kiến văn giác tri mà tự đắc, nên được ý mà quên lời.

Phương pháp mà tui thật hành đó là phương pháp phá vô thỉ vô minh, phương pháp này không có cho chấm dứt lục căn (cảm giác), cũng không cho chấm dứt nhất niệm vô minh (niệm khỡi), mà lợi dụng 1 trong 6 căn, tui chọn lựa cái nhìn của con mắt, lần theo nhất niệm vô minh để vào được cảnh giới vô thỉ vô minh, khi vào được cảnh giới vô thỉ vô minh rồi dùng cái nhìn ngày đêm đã phá vô thỉ vô minh, khi màng vô thỉ vô minh bị phá vỡ rồi, lúc ấy kẽ tham mới bắt được tên đầu sỏ đó là kiến văn giác tri (còn được gọi là tâm), tóm tắc lại, phương pháp này là dùng binh khí của bọn cướp (lục căn), dĩ kế tụ kế lợi dụng quân lính của cướp (nhất niệm vô minh) để vào được xào quyệt của chúng (vô thỉ vô minh) để bắt tên vua cướp (kiến văn giác tri còn gọi là tâm).

Khi mọi thứ được giãi quyết xong rồi, lúc ấy kẽ tham mới thật sự chứng được cảnh giới của thản nhiên tự tại, ta không còn nhẹ dạ mà tự đọa vào cảnh giới của 6 nẽo luân hồi, chấm dứt hết mọi ngu si, không lầm vào lời nói của bọn tà sư, khi tiếp xúc với quần chúng, thấu rõ chổ đứng chân của họ, nếu là duyên thì thốt lên vài lời để tiếp dẩn kẽ có lòng cầu siêu thoát, không phải là duyên thì tùy duyên sống qua ngày.

Mong người đọc chớ lầm nhận sự hiểu biết và trí thông minh của mình mà tự đắc, phải thật chứng vào các cảnh giới của bốn thừa mà Phật Thích Ca đã chỉ dạy, muốn thấu rõ bốn thừa thì phải thật chứng vào cảnh giới cũa nhất niệm vô minh, lúc ấy chính bạn sẽ thấu rõ được tại sao đức Phật nói các pháp như mọng như huyễn, biến đổi không ngừng, phải chứng nhập cảnh giới của vô thỉ vô minh thì lúc ấy chính bạn mới thấu rõ cái gọi là vô kí không của Lục Tổ, cái không chấp của Phật dạy, khi màng vô minh bị phá vỡ, lúc ấy bạn mới thấu rõ được cái gọi là tâm (kiến văn giác tri).

Không chứng nhập vào các cảnh giới của tương đối (cảnh giới luân hồi phiền não) thì làm sao bạn có thể phủ định hết, khi mọi thứ bị bát hết rồi, cái không thể bát được nữa đó chính là cảnh giới của tuyệt đối (Phật tánh hay bản lai diện mục), mong người đọc hãy thận trọng, chớ hồ đồ uổn qua 1 kiếp người, khi về già hoặc lúc lâm nạn, áo não bí lói cho mà coi.