Chủ Nhật, 8 tháng 2, 2009

Lỗi lầm thường phạm


Là hành giã tu hành thường phạm vào một lỗi làm lớn đó là, thường thấy lỗi người ta nhưng ngay mình lại mù mịt chẳng rõ ràng, rõ ràng lỗi người ta thì rất dễ, tự thấy lỗi mình thì rất khó, vì màng vô minh che lấp lại cộng them sự hiểu biết của trí óc.  

Hành xữ như thế, lâu ngày sẽ thành thoái quen, xem thường chúng sanh thập phương tự phạm vào tăng thượg mạng, tội lớn không thể lường, khuyên kẽ hữu duyên, tự cảnh tỉnh mình, chớ hành như thế.  Từ nay trở đi, phải chuyển đổi thoái quen nhìn người thành  tự nhìn về mình, dụng công như thế mới có đôi điều tương ưng với đạo.

Chớ bích đường thông



Những gì mình tham được đều là sự chứng ngộ của riêng mình chẳng phải đàm dải của cổ đức, hiểu biết là một chuyện, chứng được lại là một lẽ.  Hành giã thời nay ham hiểu biết ham học cho nhiều, ghi nhớ nhòi vào trí óc một mớ kiến thức, nhưng khi lâm nạn lại bó tay chẳng biết đường thoát ra.

Sự thật vì lầm đường lại dụng công sai lầm nên không thể nhận diện được Ý thức, Mạc Na thức và A Lại Da thức, tuy trong trí óc có sự hiểu biết về những danh từ trên  nhưng vì không chịu khổ tham nên rốt cuộc toàn mớ kiến  thức vô bổ chăng giúp ích được gì.  Mặt mũi của chúng ra sao, là gì? Không biết à?  Đầu óc tróng không lại ngơ ngơ ngác ngác, đây là chổ dụng công chơn chánh, hành giã nên ngay đây  ngày đêm khổ tham, nhìn thẳng vào chổ này, chớ để cho giáng đoạn bảo đảm sẽ có ngày, ha hả mà cười to.

Năm xưa có ngài Quản Nghiêm cứ một mặt đòi ngài Quy Sơn nói trắng ra, ngài Quy Sơn đáp lại nếu ta nói trắng ra sau này ông sẽ trách ta.  Sự thật khi ngài Quản Nghiêm được ngộ, ông ta mới lẽ ra sự từ bi và trí tuệ bát nhã cũa chư tổ đã kiến tánh chiệt để.

Hành giã phải khổ tham, chính lúc con mắt ngơ ngơ ngáo ngáo đầu óc tróng không không một vật, hãy ngay chổ này nhìn thẳng đi, dụng công như thế mới có chút phần tương ưng, bảo đãm sẽ có ngày ha hả mà cười to.